Cô Lái Đò - tặng anh Dũng Võ Văn
Hồ Phú Ninh mênh mông nước biếc
Bến đò xưa cô lái đò hiền
Nón lá nghiên che trưa hè đưa khách
Dáng mỹ miều con gái Long Sơn
Tháng ngày qua bao mùa nối tiếp
Khách qua đò sang bờ đi tiếp
Tiếng cười vang xóa hết làn sương
Bến đò vui nhịp sống trào dâng
Rồi một ngày đường mới hiện lên
Ven hồ xanh dòng xe tấp nập
Khách thưa dần bến đò vắng khách
Cô lái đò buồn, lệ sầu chẳng buồn rơi
Bỏ nghề đò theo tiếng gọi mưu sinh
Công việc mới bao điều lạ lẫm
Hai chân đạp tiếng máy may rầm rập
Mỗi ngày qua thành phẩm một ngày tăng
Lương tháng nhận niềm vui khôn xiết
Cuộc sống đổi thay, dần dần ổn định.
Nhà xưa vách nứa, đường đá gồ ghề
Nay đường rải nhựa, nhà tường bê tông
Kỷ niệm xưa chìm theo làn sóng vỗ
Bến đò xưa giờ chẳng còn nhớ tên
Hình ảnh cũ của người lữ khách
Vẫn in sâu, trong tâm trí mỗi người.
Trung Nguyễn - 03/04/2024
Nhận xét
Đăng nhận xét