Tặng đứa cháu ... lo già ! ... Xuân Đông
Bốn mươi đâu phải tuổi già
Lo xa quá mức, chi mà nhọc tâm?
Bốn mươi là tuổi gác mây,
Công danh tiền bạc, đường dài còn vươn.
Tuổi xuân là tuổi làm vương
Cháu tôi hãy sống, hãy yêu, hãy cười.
Cuộc đời còn lắm niềm vui
Bốn mươi là lúc, rạng ngời xuân xanh.
Nên đừng lo lắng chi nhiều
Sức khỏe, trí tuệ, tuổi xuân dồi dào
Công danh tiền bạc ngọt ngào
Của đầy trong túi còn dư ngân hàng
Cháu yêu hãy nhớ luôn rằng
Bốn mươi mới bước khởi đầu tuổi xuân
Vững tin, sống trọn từng giờ
Trẻ trung mãi mãi chẳng bao giờ già.
Trung Nguyễn - 23/05/2024
Nhận xét
Đăng nhận xét